Bén duyên với Phật giáo từ năm lên 8 tuổi, 10 năm sống bên tình yêu thương, sự đùm bọc của các thầy, các huynh đệ đã giúp tôi ngộ ra nhiều điều.
Tôi nhận ra rằng niềm đam mê du lịch của mình quá lớn. Và, tôi quyết định hoàn tục để thực hiện ước mơ.
Hành trang những chuyến đi
Theo truyền thống của Phật giáo Nam tông quê tôi, con trai trong gia đình thường đi tu từ 1-2 năm để báo hiếu cha mẹ. Năm 2006, khi còn là cậu nhóc 8 tuổi, một vị sư cạnh nhà xin phép mẹ được đưa tôi lên Sài Gòn để tu học.
Có lẽ cuộc đời tôi chuyển sang trang mới, từ người bình thường thành một tu sĩ. Từ suy nghĩ của một đứa trẻ chỉ biết quậy phá nay phải sống trong khuôn khổ của chùa đặt ra, nhờ vậy mà tôi suy nghĩ trưởng thành hơn.
Ở chùa, có những lần tình cờ tôi thấy được tấm hình cánh đồng hoa tulip, cánh rừng lá phong vào mùa thu của Nga, hay cảnh quay tại Vịnh Hạ Long… tôi thấy chạnh lòng trước cảnh đẹp, tôi không thể kiềm lòng trước những chuyến đi xa, những chuyến đi làm tôi cảm thấy được tự do, được là chính mình hơn. Nó khơi dậy niềm đam mê tiềm ẩn trong tôi – niềm đam mê của một du tử.
Năm 2014, tôi được người anh đưa qua Myanmar du học. Tại đây, tôi nghiên cứu chuyên sâu về Phật giáo. Hè năm đó, tôi không về Việt Nam mà quyết định cùng các huynh đệ đi một chuyến về vùng quê của người bạn học.
Nơi đây không điện, không đèn, nhưng lại là điểm đến tuyệt vời nhất lúc bấy giờ mà tôi cảm nhận được, bởi sự thân thiện, đùm bọc nhau của người dân, một vùng đất đỏ với bạt ngàn rừng cây thốt nốt, tạo nên khung cảnh buồn đến nao lòng.
Sau đó, tôi lại được đặt chân đến một trong mười thành phố cổ nhất thế giới có cảnh đẹp khó tả thành lời, một vùng đất đỏ chỉ toàn bảo tháp cổ nằm trên những cánh đồng cỏ xanh thẳm…
Những ngày ấy, niềm đam mê du lịch trong tôi như được vun đầy, tôi quyết định quay về lại Việt Nam vào cuối năm 2016.
Hoàn tục để thực hiện ước mơ
Đầu năm 2017, sau thời gian suy nghĩ, tôi quyết định xin thầy cho mình được hoàn tục. Tôi dự định sẽ học tiếp cấp 3 và cao hơn nữa để có thể học ngành du lịch mà mình yêu thích.
Thế nhưng sau khi tham khảo ý kiến của người thân, bạn bè, tôi chọn theo học tại một trường trung cấp. Từ lúc tìm ra thông tin trường và nhập học, tôi chỉ mất vỏn vẹn hai tuần.
Khi được học ở trường, tôi nhận ra vai trò của hướng dẫn viên không chỉ đơn thuần là dẫn khách đi du lịch, mà còn phải là người am hiểu vể văn hóa, ẩm thực, địa lý, lịch sử các vùng miền.
Tuy mới theo học chỉ được gần 5 tháng, các thầy cô trong trường đã dạy tôi rất nhiều kiến thức cần thiết, từ cách ăn nói, cách thuyết trình, xử lý tình huống… giúp tôi tự tin trước đám đông hơn và có thêm những kiến thức chuyên sâu của ngành du lịch.
Tôi dự định cố gắng để năm 2019 sẽ là 1 trong 5 sinh viên đại diện trường tham gia học sinh giỏi nghề toàn thành phố.
Có lẽ, khi sinh ra tôi đã mang trong mình kiếp du tử, sở thích khám phá những vùng đất mà bản thân chưa đặt chân đến. Tôi tự nhận thấy mình không phải là người yếu đuối nhưng lại không thể kiềm lòng trước những chuyến đi.
Giấc mơ du lịch vòng quanh thế giới ngày còn thơ bé tưởng chừng xa vời thì giờ đây tôi đã dần hiện thực. Cảm ơn cuộc đời đã sinh ra tôi là “kiếp du tử”.
Tôi biết, khi viết ra những dòng chia sẻ này có thể mọi người sẽ hiểu lầm về tôi, rằng tại sao đã đi tu mà còn sân si chuyện tục trần. Tuy nhiên, theo truyền thống của Phật giáo Nam tông, tất cả con trai trong gia đình đều đi tu từ 1-2 năm để báo hiếu cha mẹ, sau đó có thể tu tiếp hoặc hoàn tục. Trường hợp của tôi, tôi hoàn tục sau 10 năm tu học (2006-2016).